Diễn đàn tuổi trẻ & công nghệ ( Youth Forum & IT )

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Diễn đàn tuổi trẻ & công nghệ ( Youth Forum & IT )

Top posting users this week

No user

Latest topics

» [ One punch man AMV] When it all falls down :)
by s2lovely 18/11/2015, 12:17

» Game java cực HOT cho dế yêu đây mọi người !
by nangchieu 12/11/2013, 13:24

» AREA-51 full game cuc hay cau hinh cuc thap [mf]
by innalove 23/8/2013, 09:59

» Roller Coaster Tycoon 3 Full crack - kèm theo hướng dẫn
by phapeee 18/6/2013, 16:36

» game java dành cho mobile cực hay đây!!!!
by susu88 23/5/2013, 11:09

» Game tôn ngộ không + pháp sư [ vip ] nhưng [ cũ ] mà [ hay ] VÀO NHANH !!!
by 7956007hh 18/4/2013, 17:46

» [Game]Dragon Ball Z - Bid For Power bản FULL download (MF) Dragon Ball Z - Bid For Power
by gajats 26/2/2013, 15:18

» [Game]Yugioh! Online 3
by kietxuat1997 2/1/2013, 19:34

» Song đấu funny
by s2lovely 7/12/2012, 18:44

» Halo 2 Full RIP
by maclonghl 19/11/2012, 01:11

» Thienlong-hanoi.com – open vào 10h sáng thứ 7 ngày 21/7/2012- tính năng mới
by natasada 19/7/2012, 14:14

» ViệtFifa Server Fifa private đầu tiên
by ~Shin_ 16/7/2012, 17:30

» Ngắm nhìn thí sinh miss ảnh “như mơ” của Vua Xe
by xiudu 28/6/2012, 14:54

» Ngày 30/6 Offline Hội Ngộ Cùng Miss Dream
by xiudu 27/6/2012, 16:47

» TẮM CÙNG HOTGIRLS SIÊU HOT
by thamtu9x 23/6/2012, 17:45

» »ALL ................
by s2lovely 16/6/2012, 14:20

» TUYỂN MOD - TRẢ LỜI
by ™LinhChíp 5/6/2012, 15:46

» TWINS VIỆT NAM – CHỊ EM CARINA KIM LINH & THẢO NHƯ
by xuxuxin 31/5/2012, 16:13

» MU-VINHCUU.COM OPEN 10H00 SÁNG THỨ 5 NGÀY 7/6/2012 - BẢN SS7 MỚI NHẤT
by vuicungnamthang 31/5/2012, 12:53

» THIENLONG-THANGLONG.COM open thứ 7 ngày 2/6/2012 Bản hoàn chỉnh nhất
by vuicungnamthang 31/5/2012, 12:46

» Rockmanx9
by cunmike 21/5/2012, 00:20

Poll

Bạn hay vào chuyên mục nào nhiều nhất trong diễn đàn
E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_left32%E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_right 32% [ 6 ]
E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_left21%E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_right 21% [ 4 ]
E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_left11%E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_right 11% [ 2 ]
E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_left5%E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_right 5% [ 1 ]
E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_left5%E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_right 5% [ 1 ]
E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_left11%E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_right 11% [ 2 ]
E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_left5%E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_right 5% [ 1 ]
E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_left11%E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Bar_right 11% [ 2 ]

Tổng số bầu chọn : 19

Statistics

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 3105 in 2183 subjects

Diễn Đàn hiện có 2808 thành viên

Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: nangchieu

»ALL ................

16/6/2012, 14:20 by s2lovely

Chào mừng các bạn đã đến với 4rum

»Tất cả thành viên

15/4/2012, 10:00 by chimsedimua_97

Chúc mọi người vui vẻ

»Tất cả thành viên

21/8/2011, 19:01 by s2lovely

Ghi Thông Điệp Vào Đây!

»Tất cả thành viên

21/8/2011, 19:00 by s2lovely

YÊU CẢ FORUM NHIỀU

»Tất cả thành viên

2/7/2011, 15:58 by hivip09

Ghi Thông Điệp Vào Đây!


    E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT]

    chipkute9x
    chipkute9x
    Cấp độ 13 ( Anh Hùng của forum )
    Cấp độ 13 ( Anh Hùng của forum )


    Đăng bài Đăng bài : 216
    Gold Gold : 11162
    Được thank Được thank : 29
    Thành Tích : Thành Tích : : Cấp 4
    Tuổi Tuổi : 29
    SHOP : SHOP : : luxun
    Châm ngôn sống Châm ngôn sống : Hãy cho tôi 1 điểm tựa .... Tôi sẽ nâng cả trái đất ..Tôi sẽ nâng cả
    avatar-dulieu : 57,11717|50,12026|49,11373|64,12636|48,13009|58,12258|66,11454

    >... PET SHOP ... <
    ☺:: $$$$

    MUSIC E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT]

    Bài gửi by chipkute9x 9/6/2011, 14:50

    E Nhock .... Iu May`Nhieu`!!! Iu may` nhieu` ( P 5 ) [HOT] Navbits_start- Anh không thấy đây là chiếc bàn cao nhất và từ đây có thể nhìn xuống
    phong cảnh ở dưới nữa kìa nhìn mọi người đi wa tấp nập vậy đó !!

    - Cô chỉ đi một mình àk !

    - Uhm....mà không đi một mình thì đi mấy mình !!

    - Gia đình , bạn bè cô đâu !!- Long tò mò hỏi.

    - Tôi chưa bao giờ có bạn.....có thể nó Trúc và các anh là bạn tôi đấy !!-
    Khuôn mặt nó không còn hớn hở như lúc đầu !!

    - Thế còn gia đình cô !!

    -.....................!!!- Nó im lặng:

    - Mà anh ăn ở đây đi ngon lắm !!- Nó nói sang chuyện khác. Long cũng
    chẳng hỏi thêm vì Long biết nó không muốn nói...............

    - Hy vọng là vậy !!

    Cả hai vừa ăn vừa đùa giỡn, gắp wa gắp lại cho nhau khiến mọi người
    xung wanh nhìn chăm chú !!

    - A no quá !! lâu rồi mới đc ăn ngon thế này !!- Nó cười.

    - Tôi cũng vậy !! khi nào rãnh đi ăn đi !! Con bây giờ đi uống cái gì đó đi !!

    - uhm...bia đi !!- nó nói.

    - Cô chẳng biết là boy hay girl nữa !! thôi uống cà phê nóng !!! cấm cãi !!

    -........trừ.....!!- Không nói được câu nào.

    - Đi thôi !! - Cả hai đến một quán cà phê để mua nhưng không uống ở đó
    mà ra ngồi ở hiên đón xe buýt ( ác vậy , uống cà phê mà ra đấy ngồi, ai
    mà nghĩ ra tình huống ki cục vậy chài !! Là vì Long muốn ở một chỗ mà có
    thể ngắm nhìn mọi người wa trông rất vui nên quyết định chọn nơi này )

    - Tôi pó tay anh luôn tự nhiên ra đây ngồi uống cà phê !!

    - Hiii !!- Long cười....trời cũng bắt đầu mưa , từng hạt đã rơi nhẹ xuống
    mặt đường....

    - Này !! về thôi mưa rồi kìa !!- Nó nhìn Long.

    - Ngồi tí đi ! tôi muốn ngắm mưa tí !! - Long chăm chú ngắm từng hạt mưa.

    - Anh thích mưa lắm àk !!- Nó hỏi Long trên tay vẫn còn đang cẩm tách cà
    phê nóng nghi ngút.

    - Uhm !! Mẹ tôi rất thích mưa, mỗi khi mưa bà ấy và tôi luôn nhìn từng giọt
    mưa nhẹ rơi xuống !!

    - Anh thực sự cảm thấy thích mưa hay vì mẹ anh thích !!

    - cả hai !! nhìn mưa tôi rất nhớ đến mẹ tôi !!

    - Tôi thì khác tôi thích gió hơn, nó làm cho tôi thấy mát mẻ và thoải mái !!

    - Cô có thích mưa không !!

    - Đôi khi, tôi cảm thấy mưa cũng tốt nó gội rữa các buồn phiền trong lòng
    và cũng thấy thoải mái như gió vậy !! sự mát mẻ của mưa mà đôi khi nó
    cũng làm ấm lòng ta.....nó như một cái gì đó rất nhẹ rất dễ vỡ nhưng nó cũng có thể làm ta đau...............ươm......!! Nó chưa nói hết câu thì trên môi nó có một thứ gì đó ấm ấm, mềm mềm đang nằm trên môi nó chính xác hơn là Long đang hôn nó, nụ hôn đầu của nó cũng là Long đã lấy đi, lần này nó không đẩy Long ra như lần trước nó cũng chẳng hiểu tại sao nó lại làm vậy, có lẽ là do cơ thể ấm áp của Long đang siết chắt lấy nó khiến nó không thể vùng ra được....hương thơm của Long cứ thoang thoảng wanh nó, nó cảm thấy rất cần cái cảm giác mà trước giờ chưa bao giờ mà nó có......nó nhẹ đưa tay lên ôm lấy bờ vai của Long, một bờ vai ngang mà nó có thể dựa vào...................

    Long siết chặt nó và với Long cũng có cảm giác như vậy, cũng ấm áp cứ
    như không thể tách ra trong lúc này.....từng giọt mưa nhẹ nhàng lăn trên
    má của cả hai người nhưng không vì thế mà có thể tách họ ra đến khi Long
    nhẹ thả người nó ra và đưa mắt nhìn về phía nó :

    - Tôi......xin lỗi....!!- Long lấp bấp xin lỗi.

    -........................ !! Nó chỉ nhìn Long.

    - Tôi......y..ê..u..c.ô....!! Long ôm lấy nó, không siết như lúc nãy có lẽ vì lúc
    này Long đang cho suy nghĩ .................. Câu nói của Long khiến nó ngạc
    nhiên

    - Tôi.....cũng không biết nhưng....tôi cảm thấy ấm áp......khi ở bên anh
    như thế này...khi anh hôn tôi......tôi thật sự thấy ngọt ngào........!!- Nó cũng lấp bấp nói , hai mắt nhìn về phía Long.

    - Cảm ơn cô........chỉ cần cô thấy ấm áp thì tôi thấy vui rồi !! Long nắm lấy tay nó, cả hai dắt đi trong mưa.............mưa tuy lạnh nhưng họ thấy ấm áp..................

    Mưa cứ rơi nhè nhẹ nhưng ấm áp, nó và Long bước đi trên con đường dài mà tương lai thì con trường này còn có nhiều trắc trở hơn nữa, về đến nhà :
    - hihi... trông anh như con mèo ướt !- Nó cười tươi chỉ vào mặt Long.
    - Này nói cái gì vậy heo ?- Long trả đũa lại.
    - Heo cái đầu anh đấy, anh nhìn lại anh xem có hơn gì tôi không nào ?- Nó nói xong thì bước thẳng lên lầu với dáng vẻ bực bội. Còn Long ở lại đó lầm bầm : " Sao cái con heo này không lúc nào ăn nói cho ra hồn hết vậy ? lúc nào cũng làm người khác bực bội.......nhưng....thấy cũng dễ thương !", cười thầm.

    Còn nó, sau khi tắm rữa xong leo lên giường nằm phịch xuống, trùm chăn một cách êm ấm, trong đầu nó đầy những suy nghĩ vu vơ và cũng nhiều cảm xúc xen lẫn, nhưng rồi đầu nó lại trống rỗng, chưa bao giờ nó cảm thấy trống rỗng như lúc này, nó luôn tự hỏi đây là cảm xúc gì vậy, ngay chính nó vẫn không trả lời được nữa, nó vùi đầu vào chiếc chăn nhung ấm, không tài nào ngủ được, nó cố nhắm mắt lại, nhắm thật chật......nhưng sao vẫn thức, trước đây chỉ cần lên giường là nó có thể ngủ được, ngủ đối với nó là một nơi thiên đường. Nó luôn tìm kiếm hạnh phúc trong giấc mơ khi ngủ nơi ấy nó có thể thấy nhẹ nhõm nhất.......bao nhiêu suy nghĩ dần vơi hết khi nó đang chìm sâu vào giấc ngủ.
    Một giấc mơ đẹp.

    Phòng Long, thật lạ căn phòng này lúc nào cũng lạnh lẽo nhưng sao lúc này Long thấy vui đến vậy, có một cái cảm giác gì đó đang vây lấy tâm hồn lẫn thể xác. Có thể định nghĩa được đấy là một cảm giác vô cùng hành phúc và ấm áp.
    Sáng hôm sau, những đám mây ửng hồng trôi lượn trên bầu trời, bầu trời bỗng xanh hơn trong hơn có lẽ vì sau cơn mưa, từng tia nắng rọi sáng từng khe lá và chiếu lóng lánh vào các vỏ sò nhỏ lung linh trong phòng nó :

    - Dậy ! dậy nhanh ! Trể giờ rồi này !- Long gọi nó không quên lay nó.
    - .....Er......!- Bệnh nào tật ấy không bao giờ bỏ được cái tất mê ngủ.
    - Cô vẫn không bỏ nổi cái bệnh này nhỉ, thôi được tôi giúp cô nhé. !- Long sử dụng chiêu cũ.
    - AAAAA......cái gì vậy ?- Nó giật mình thức dậy.
    - Ai bảo gọi hoài mà không chịu dậy nên tôi mới dùng đến nước !- Long giả ngây như vô ( số )tội.
    - Anh biến ngay dùm tôi ! - Nó quát Long.
    - Đây là home của tôi !- Long chỉ ngược lên trần nhà.
    - .........! Nó cứng họng đành phải nhịn nhục, trong đầu nghĩ : " chờ đấy thù này nhất định ta sẽ trả, trả gấp bội. "
    - Cô đang âm mưu gì đấy, không đi picnic àk ?- Long nhìn sát vào mặt nó.
    - AA....MA....! - Nó la lên bật ra phía sau.
    - Này ! này vừa phải thôi nha, cô nghĩ sao mà kêu tôi bằng ma vậy ?- Long ngước mặt.
    - Ai bảo anh đưa sát mặt vào tôi làm gì ?
    - Nhanh đi ! không là tôi đi đước đấy !- Long bước xuống nhà.
    - ...làu bàu....lầm bẩm như ông già !

    5 phút sau, nó có mặt dưới nhà, Long nhìn từ trên xuống dười rồi trề môi :

    - Cô không còn một bộ đồ nào khác sao ?
    - Hết rồi ! mà còn cũng vẫn giống thế nào thôi !- Đáp một cách bình thường.

    - Đúng là chả biết cô là boy hay girl nữa đấy, thôi đi nhanh đi lề mề như heo ấy !- Long nhíu mày nhìn nó.
    Nó nhảy lên cốc đầu Long ( nó cao 1m70, Long cao 1m85 ), miệng vẫn không quên trêu Long.
    - Này ! Con heo kia, láo nhỉ ?- Long rượt theo nó, miệng quát lớn mà nào biết trong nhà có một cuộc nói chuyện nhỏ :
    - Trông cậu chủ có vẻ như rất thích cô bé ấy nhỉ ? Có bao giờ thấy cậu chủ trẻ con như vậy đâu ?- Ông quản gia lên tiếng.
    - Thôi, ông ạ. Cậu chủ mà nghe thấy là chết.- Tên người làm rụt rè nói.
    - Không sao ! Có cô bé ấy thì cậu chủ sẽ không lạnh lùng đáng sợ nữa đâu. - Ông quản gia tươi cười nói mắt vẫn nhìn Long khi thấy hai người lên xe.
    ~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
    Vừa bước xuống trường đại học, cổng trường đã kín mít người, nó dáo dác nhìn, bỗng thấy một nụ cười tươi và một cánh tay vẫy :
    - Ly ơi, đây nè !- Trúc gọi nó.
    - ......Ờ....!- Nó hí ha hí hởn chạy lại bên Trúc.
    - Sao chưa đi mà còn đứng đây ?- Long hỏi và nhìn xung quanh.
    - Chờ thấy sắp xếp nhóm mà lâu quá.- Hải chỉ phòng giám hiệu đang nhiều người chen chúc.
    - Thôi hay cậu chạy lại lấy giấy xếp cho mọi người đi. - Phong khều Hải.
    - Ok ! Chờ mình tí nhé. - Hải cười toe toét chạy đi, Long thấy là lạ :
    " Tên này sao hôm nay ngoan thế nhỉ, có ý đồ gì rồi này "
    - Người ta dễ thường thế mà, chứ ai như anh đồ sao chổi làm biếng, lấy bụng ta suy bụng người
    - Này cô nói ai sao chổi thế? Thế cô là cái gì mà nói tôi nào ?
    - Thôi xin hai người đấy, à hôm qua ổn cả chứ ? - Trúc hỏi nó và Long.
    - ỔN !- Cả hai đồng thanh. Hai người nhìn nhau đầy hận thù, ánh mắt sắt lữa đang tia về phía nhau bất chờ câu hỏi của Trúc đưa họ trở lại hiện tại :
    - Thế không có chuyện gì xảy ra chứ ?
    - KHÔNG !- Lại đồng thanh nữa, nó bực quay qua :
    - Sao anh cứ bắt chước tôi vậy ?
    - Ai thèm bắt chước cô, cô bắt chước tôi thì có.
    - Anh đấy !
    - Cô đấy !
    - Làm gì mà phản ứng ghê vậy ? chắc là có gì rồi ?- phong vừa nói dứt câu thì Long đấm cho một cái.
    - Sao đánh anh Phong ?- Trúc vừa hỏi vừa xoa xoa Phong.
    - Ghê chưa, quên anh luôn đấy à ? lo cho Phong Nhỉ ?- Long trêu Trúc khiến Trúc đó mặt ngượng ngùng :
    - Đấy đỏ mặt rồi này !- Long chỉ vào mặt Trúc.
    - Này, anh sao cứ ăn hiếp những kẻ yếu hơn mình không vậy ? Có ngon thì nói chuyện với thôi này !- Nó kéo Trúc ra phía sau, ngước mặt thách thức Long.
    - Heo lên tiếng đấy à, heo nói gì vậy, không nghe thấy gì hết ?- Long giả vờ khiến nó càng tức :
    - Heo này !- sao tiếng dứt của nó là bàn chân mềm mại cũa nó đã đặt lên chân Long một cách " nhẹ nhàng " :
    -...Á...đau con heo này ! Long ôm chân la.
    - Heo này, nữa này !- Nó tống vào bụng Long mấy phát.
    - Thôi, mệt hai người quá, có giấy xếp rồi đây !- Hải hớn hở chạy lại.
    - Đọc đi, ai với ai nào ?- Phong nói.
    - À ...chờ tí....Phong với Trúc một đôi, Long với Ly một đôi...hết !- Hải cười tươi như hoa mai.
    - Sao kì vậy ?- Nó hỏi và giật luôn tờ giấy xem lại.
    - Có biết đâu, thấy sắp mà !- Hải giả vờ như vô (số) tội.
    - Biết ngay là tên này có ý đồ mà !- Long túm lấy áo Hải.
    - Ấy...ấy bình tĩnh nào, thích lắm mà làm bộ hoài nếu như không thích chung nhóm với Ly thì để tớ chung nhóm cho.
    - Mừng quá, anh với em một đội.- Trúc nhìn Phong cười hạnh phúc, còn nó và Long đầy hừng hực lữa .
    - Thế còn anh thì sao ?- Nó hỏi khi xem tờ giấy hok thấy Hải.
    - Anh thì làm BGK chung với các thầy, do càc thấy phải đi quản trò nên chỉ còn vài người thế là tớ xin vào luôn. - Ai mà biết Hải đã bày trò với các thầy để đổi cho Long và Ly một đội.
    - Ăn gian kinh khủng luôn !- Long đấm Hải một phát.
    - Chán thật phải chung nhóm với tên sao chổi này, thế là biết xui xẻo cả ngày ấy.- Nó muốn đổi nhóm với Trúc nhưng thấy Trúc với Phong hạnh phúc thế nên không nỡ tí nào.
    - Thế cô tưởng tôi thấy thích chung nhóm với một con heo như cô lắm à ?
    - CÒN PHẢI NÓI !-Cả bọn đồng thanh và bị Long phản lại với một ánh nhìn sắt lửa ngập tràn.
    - Cám ơn, không cần nhé !- Nó cãi.
    - Không khách khí.- Long cũng vậy, cứ thế thì ngày nào họ cũng cãi nhau là phải, ấn tượng của nó về Long chẳng mấy tốt đẹp.
    " Cái con heo này sao suốt ngày cứ muốn gây chuyện với mình thế nhỉ ". Long nghĩ trong đầu và bực bội.
    " Tên sao chổi đáng ghét ấy, cứ làm như hay lắm vậy "- Nó làu bàu.
    - Thôi, lên xe nhanh đi !- Phong nói và cũng không quên nắm lấy tay Trúc, trông họ thật hạnh phúc.


    Trên xe do phải ngồi chung nhóm nên Trúc và Phong ngồi chung còn nó và Long ngồi chung, trong khi Trúc và Phong tựa nhau cùng nghe nhạc còn nó và Long cứ cãi nhau ỏm tỏi cả lên :
    - Thật bực khi phải ngồi gần anh mà !- Nó bĩu môi.
    - Xời ! Cô may mắn lắm đấy, có biết bao nhiêu người muốn ngồi chung với Hội trưởng hội học sinh, đẳng cấp bạch kim, đẹp trai, học giỏi, quyền lực nói chung một người - mà - không - có - thể - nói - là - không biết. - Long nói một mạch, miệng cười tươi như hoa...
    - Lạy Chúa ! Xuống dùm tôi, anh tưởng anh thuộc đẳng cấp bạch kim của trường thì anh ngon lắm àk, được bọn con gái trong trường thần tượng thì sao ? Với tôi anh chẳng là cái gì cả ?- Nó đáp cũng mạnh không kém.
    -....Cô....không chấp nhất con heo không biết trời cao đất rộng là thế nào !- Long gượng lên cãi tới cùng, nhưng chợt Long nhớ lại câu nói của nó :" Với tôi anh chẳng là cái gì cả ?, sao Long tự dưng thấy nhói nơi nào trong tim và khóe mắt hơi cay....Long way sang hỏi nó, nét mặt đượm buồn và một chút giận dỗi khiến khuôn mặt Long lại trầm xuống :
    - Thật sự với cô tôi chả là cái gì sao ?- Long nói một cách nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt nó, khuôn mặt để ngang tầm với nó, nó bối rối, đó chỉ là lỡ lời thôi mà nó chẳng biết nói làm sao.....:
    -..............- Nó chỉ biết im lặng nhìn Long, còn Long thì đang mong chờ một câu trả lời mơ hồ nào đó, chợt tiếng chuông điện thoại nó reo lên dường như chiếc điện thoại đã cứu lấy nó, điện thoại trở thành cứu tinh của nó:
    " Mẹ mua cho con heo đất
    Nó mừng rỡ cầm điện thoại lên thì thấy một tin nhắn, đó là tin nhắn của Gia Dương, nó chợt nghĩ lâu rồi không thấy Gia Dương, khiến nó càng mừng rỡ khi thấy tin nhắn này. Long bất giác nhìn xuống điện thoại, và cái đầu tiên đập vào mắt Long là hai chữ " Gia Dương " đang hiển thị trong điện thoại và một nét mặt vui mừng của nó....khiến Long có một cảm giác thất vọng và quay người sang phía khác ánh mắt nhìn xa xăm chẳng muốn quay lại xem nội dung tin nhắn và xem nó nhắn lại gì cho Gia Dương nhưng thật sự Long rất muốn biết nhưng trong đầu Long đã thoáng xuật hiện một ý nghĩ : " Mình chẳng là gì với cô ấy " và cái ý nghĩ ấy đã kìm hãm lại những thứ Long đang muốn biết.....
    Nó mỉm cười với tin nhắn ấy và thoăn thoắt bấm trả lại và nội dung của tin nhắn ấy là :
    " Bà xã, lâu rồi không gặp ông xã bận đi công tác mới về nè. Hum nai bà xã đi picnic phải không,nói cho nghr một bí mật, ông xã cũng đi nữa nè ! "- Một tin nhắn đậm chất yêu thương nếu Long mà đọc đc thì ....
    " Sao ox biết hay vậy, ox đang ngồi ở đâu thế ? "- Nó trả lời lại. 5 phút sau chuông lại reo nó cầm lên một tin nhắn nữa :
    " Ông xã ngồi xe sau, khi nào xuống ox sẽ nói tiếp nhé, có bx nên ox mới đi đấy, iu lắm ! "- Thật hạnh phúc nhưng ai theo dõi truyện này đầy đủ thì sẽ hiểu đc mối quan hệ chính xác của 2 người này.
    Tắt điện thoại xong nó chợt nhớ đến Long đang ngồi bên và im lặng một cách đáng sợ, nó cũng chẳng dám hỏi vì nó vẫn còn nợ Long một câu trả lời, lòng nó thấy zui zui sao ấy, đó là vì lâu rồi mới thấy một tin nhắn đầy yêu thương của Gia Dương, chỉ cần lúc nào có Gia Dương thì nó lại thấy rất hạnh phúc.....đó là một luồng sinh lực mà chỉ có Gia Dương mới có ( đừng hiểu lầm nhớ ). Long quay sang và nói chuyện với, nhưng nó đang nghĩ Gia Dương nên giật thót mình như đang làm điều gì mờ ám lắm vậy :
    - Cô có đem gì theo ăn không ?- Long hỏi một cách bình thương, một câu hỏi ngoài lề, một câu hỏi mà Long chẳng chút quan tâm đến câu trả lời là gì.
    - Tôi không có đem !- Trả lời một cách bình thường nhất có thể.
    - Cô đúng là heo thế cô định ăn gì nào ?
    - Không sao tôi ăn chung với Trúc, tôi thấy cậu ấy có đem theo đồ ăn.
    - Thế tôi ăn cái gì ?
    - Anh ăn gì thì mặc anh chứ, tôi đâu phải bảo mẫu của anh !
    - Nhưng...cô...là osin của tôi hiêu chưa ? Nhiệm vụ của cô là phải phục vụ cho tôi. - Long nói với vẻ một người chủ đang ra lệnh cho một người làm với anh mắt sắt và lạnh lùng, như những người làm hằng ngày phải chiệu đựng tính tình của Long như thế này......Lần đầu tiên nó thấy anh mắt đó của Long, rất đỗi giận dữ.....và có lẽ lí do là do nó nhưng nó không biết, nó có chút sợ với ánh mắt ấy, chợt Long thu ánh mắt ấy lại và quay về phía khác có lẽ đó đã là một thói quen trốn chạy của Long mỗi khi gặp một việc gì đó ..... Hình như do Long quay đi mà nó đã mất dần cái ánh mắt đáng sợ ấy, nó gượng người lên cãi lại :
    - Tôi không rãnh, mà osin thời nay chứ có phải thời xưa đâu, chủ tự lo đi !- Câu nói của nó khiến Long ngạc nhiên :
    - Cô công nhận tôi là chủ cô rồi à ?- Long cười nhưng nụ cười chẳng có chút niềm vui chỉ thoáng qua .
    - ....Ờ thì....thế anh phải có lương cho tôi đấy !- Nó lúng túng trả lời.
    - Biết ngay là cô có ý đồ mà, Long xoay người về tư thế cũ, cũng với khuôn mặt như thế, hai tay khoanh vào nhau, đầu ngẩng hơi cao, ánh mắt nhìn xa xăm và dường như có chút mệt mỏi....Nó cũng ngồi lại với tư thế gọi là cách Long ra....xe cứ chạy chầm chậm....gió vẫn thổi nhẹ qua khung cửa sổ.....nắng chỉ nhẹ nhàng thả mình lên khuôn mặt nó, vì dường như bao ánh nắng gay gắt Long đã che chắn lại chỉ để lại những tia nắng âm ấm thôi. Xe cứ lướt qua gió tạo ra một âm thanh vi vu nhè nhẹ.....Và có lẽ nó không biết nó đã tựa đầu vào Long ngủ lúc nào không biết, Long không dang tay ra ôm lấy nó vì sợ nó thức giấc, từ lúc nó gật đầu xuống vai Long thì Long chẳng dám nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ấy, vẫn cách Long một khoảng cách nhưng đầu nó đã tựa lên vai Long một cách vô thức.......Long nhìn nó cười nhếp mép miệng thầm thì : " Heo ngốc, sao bướng bỉnh vậy, mệt thì cứ nói là mệt sao cứ cố gắng tỏ vẻ chi thế ". Long vừa dứt câu ấy thì Long lại nghĩ đến mình có khác gì nó đâu, vẫn luôn cố gắng che giấu cảm xúc đấy thôi....vậy thì cả hai đều ngốc thôi. Trong khi Long đang thấy bình yên bên nó thì ở chỗ Phong và Trúc cũng chẳng kém, hai người cũng tựa nhau nhưng Trúc không ngủ như nó, vẫn đang nghe nhạc. Phong khẽ rút cái phone từ tai Trúc ra và thì thậm một điều gì đó mà đủ để Trúc nghe thấy : " Anh yêu em lắm, Trúc àk." Phong khẽ hôn nhẹ lên mái tóc Trúc, để trả lại Trúc càng nằm sát vào Long hơn nữa, và một nụ cười xuất hiện trên môi Trúc.....Phong khẽ lay Trúc dậy :
    - Trúc ! Nhìn xem Long và Ly kìa !- Long chỉ vào hai người đang ngồi ghế trước.
    - ...uhm... hạnh phúc thật, nhưng hình như có vẻ Ly ngủ rồi thì phải ?- Trúc chăm chú nhìn.
    - ....Ngủ rồi, con nhok ấy mà không mệt mới lạ, suốt ngày cứ chạy nhảy, rồi đi làm thêm túi bụi nữa...!- Phong nói.
    - Nhiều khi thấy thương Ly quá....!-Trúc chau mày nét mặt hơi buồn.
    - À, mà em có biết gì về gia đình Ly không ?- Phong chợt nhớ.
    - ....Chút chút, lần trước khi cãi nhau với papa, em đã gặp Ly và về nhà Ly ở, dường như trong nhà có chút trống, và mọi người với Ly dường như có một khoảng cách vô hình nào đó rất khó tả. Em chẳng nghe Ly nói gì cả, rồi sao đó Ly chuyển nhà vào chung cư, rồi vào nhà Long thôi. !- Trúc trả lời.
    - Vậy gia đình có mấy người !- Phong hỏi.
    - Hình như 3 người, papa, mama, Ly... vậy thôi nhưng dường như mỗi lúc nhắc đến gia đình Ly lại im lặng nên em không muốn hỏi thêm !- Trúc tỏ vẻ lo lắng hơn.
    - Thôi em đừng buồn, từ từ mình sẽ hỏi Ly mà !- Phong vỗ về.

    Xe vừa đến khu rừng sinh thái - nơi đây là một rừng quốc gia được nhiều du khách đến và đạc biệt khu rừng ở đây được xây dựng khó khăn, hiểm trở nhưng hoàn không nguy hiểm chỉ mang tính chất mạo hiểm, thử thách dành cho người chơi

    Vừa bước xuống xe, mọi người nhìn dáo dác rồi trầm trồ khen, chỉ có nó và Long là hậm hực nhau ( nó đâu biết lúc nãy đã ngủ và tựa lên vai Long vì khi nó tỉnh dậy thì đã tới nơi và chẳng biết gì hết) bệnh ngủ như chết của nó tái phát trở lại.


    - Tập hợp !Tập hợp lại nào !- Tiếng anh hướng dẫn viên gọi .Mọi người đưa mắt nhìn xung quanh xem phong cảnh nơi này, ........nó chạy lên khoác tay Trúc, Trúc quay lại nhìn Long thấy Long đang hậm hực đầy vẻ khó chịu :

    - Cậu với anh Long sao vậy ?- Trúc hỏi và quay lại nhìn Long

    - Chẳng sao ! Tên sao chổi ấy bị bệnh đấy, trên xe cứ luôn kiếm chuyện với tớ mãi . - Nó dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh để tìm Gia Dương.

    - Này cậu tìm gì vậy ?- Trúc hỏi nó.

    - Tìm anh Gia Dương, cậu tìm phụ tớ đi !

    - Gia Dương à ?- Trúc ngạc nhiên hỏi lại .

    - Uhm ! Khi nãy anh ấy nhắn tin nói là cũng đi đến đấy nữa.

    - Vậy thì bảo sao anh Long không hậm hực từ nãy giờ chứ. - Trúc cười cười, bỗng có ai đó khều vai nó, nó giật mình quay lại :

    - Bà xã !- Gia Dương nhìn nó cười tươi.

    - Trời làm từ nãy giờ tìm anh quá trời !- Nó làm nũng trước mặt Gia Dương, chỉ đối với Gia Dương là nó mới nũng nịu như vậy, hình như cũng đã trở thành thói quen của nó rồi.

    - Xin lỗi, mà em có nhóm chưa vậy ? hay là cũng nhóm với anh nhé !!!- Gia Dương hỏi, nó chưa kịp trả lời thì Trúc đã chen vào :

    - Ly cùng nhóm với anh Long đấy anh ạ !!!- Trúc có vẻ không mấy thiện cảm với Dương, nó ngạc nhiên vì Trúc như vậy nhưng cũng cười tươi nhưng đồng ý với điều Trúc nói :

    - Đổi nhóm đc không Ly ????- Nó bất ngờ khi đây là lần đâu Gia Dương muốn nó làm một cái gì đó, nhưng làm sao có thể đổi nhóm chứ.

    - Đối nhóm ư ???

    - Không được đâu ạ, anh Long sẽ không chịu đâu !!!!- Trúc lại trả lời. Đúng lúc đó thì Long, Phong, Hải bước tới, Long kéo nó ra phía sao Long và nhìn thẳng vào mặt Dương nói:

    - Xin lỗi, nhưng cô ấy chung nhóm với tôi, không thể đổi đc !!!!- Anh mắt cương định của Long nhìn Dương, Dương cũng không kém phần thách thức:

    - Thế nhưng tôi muốn đổi đấy !!- Dương kênh mặt lên.

    - Anh...có tôi ở đây thì không thể nào đổi đc ?? - Long siết chặt lấy tay nó như sợ nó đi mất, càng siết càng làm nó đau nhưng Long không hề biết, nó cảm nhận được một nỗi lo sợ mất mát nào đó ở Long và nỗi lạnh lùng đang toát ra khiến nó thấy sợ :

    - Tại sao lại không đổi được chứ ??- Dương cứ muốn thách thức Long vậy.

    - Anh hiểu tôi nói gì mà, tùy anh thôi, nhưng điều đó sẽ không xảy ra đâu !!!!- Long kéo nó đi , đến một góc, nó rút tay ra vì đau khi Long siết chặt vậy :

    - Đau quá, anh bỏ ra xem nào !!! - Nó rút tay ra, bây giờ thì Long mới biết mình siết chặt nó nên thả lỏng ra, khi tay nó đỏ lên, Long bối rối :

    - Xin.....lỗi tôi không có ý mà !!!- Dáng vẻ lúc này thật đáng thương.

    - Không đổi với anh Dương thì thôi, làm gì mà nóng giận vậy chứ ???. Long đỏ mặt ậm ừ, bổng tiếng anh hướng dẫn viên nói :

    - Bây giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi : “ Tìm dấu vết ”, đây là một trò chơi tương đối khó và cần sự hiểu nhau giữa hai người chơi, chúng ta sẽ phải đi vào rừng, trên đường đi bạn nam sẽ để lại dấu vết cho bạn nữ xong rồi đến một nơi nào đó dừng lại và để một vật gì đó, sau đó quay trở lại và tiếp theo là đến bạn nữ có nhiệm vụ là tìm thấy món đồ mà bạn nam đã để lại, ai về trước nhất sẽ là nhóm thắng cuộc ! Ok được rồi chứ, sãn sàng rồi chứ, đố các bạn bây giờ chúng ta sẽ làm gì trước nào ? - Anh hướng dẫn viên láo lỉnh nói.
    - .....Chơi chứ làm gì ????- Mọi người đồng thanh.

    - Không! Chúng ta chưa chơi đâu!!!- Anh ấy lắc đầu bí ẩn.

    - Vậy làm gì ?- Mọi người nhìn nhau tò mò nhưn muốn hỏi nhau nhưng rồi ai cũng lắc đầu không biết.

    - ....Tất nhiên là chúng ta phải ăn trước rồi mới có sức chơi chứ !- Câu nói của anh ấy vừa dứt thì cả đoàn cười rộ lên, chỉ riêng nó và Long không cười, nó chỉ cười nhẹ nhưng đó là một nụ cười giả tạo, nó chưa bao giờ có nụ cười thoải mái thật sự cả, Long cũng vậy.

    - Tên này ham ăn giống cô đấy !!! - Long nói khẽ vào tai nó.

    - Dù sao cũng đỡ hơn sao chổi như anh !!!- Nó bĩu môi.

    - Vào vị trí kìa Long !- Hải gọi và người ngồi kế bên Hải không ai khác là Gia Dương vì Gia Dương không muốn chung nhóm với ai nên làm ban giám khảo. Trúc và Phong nhìn nhau đầy khích lệ và cổ vũ cho nhau.

    - BẮT ĐẦU ! - Tiếng loa anh hướng dẫn viên vang lên, các cô thầy quản trò bắt đầu quan sát nhóm mà mình phụ trách. Trong khi Long và Phong đi thì Gia Dương nhìn Hải như khiêu khích :

    - Tôi sẽ không để Ly vào tay bạn anh đâu !- Dương khẽ nói nhỏ vào tai Hải với một nụ cười như thách thức.

    - Thế anh tưởng Long và bọn tôi dễ để mất Ly lắm àk, nói cho anh biết Long sẽ chẳng bao giờ để Ly đi mất đâu hiểu chưa, tốt nhất thì anh đừng có mà chen vào làm gì !!!- Hải trả lời cũng không kém.

    - Chờ xem !!!!!!

    Trở lại Long và Phong thì Phong đã đi được một đoạn đến gốc cây và đặt xuống một chiếc hộp, bên trong có..............., còn Long thì đi đến một cái nhà hoang, nói nhà hoang vậy thôi chứ nó hoàn toàn không nguy hiểm chỉ muốn thách thức người chơi mạo hiểm hơn thôi.....và Long đặt xuống nhà hoang ấy.......rồi quay về với vẻ mặt tươi cười :

    - HẾT GIỜ !- Tiếng hướng dẫn viên báo to khi thấy có vài người đã quay trở về và đồng hồ đã điểm giờ. Trúc và Phong đang lay hoay mô tả cho nhau nghe về dấu vết đã để lại trên đường :

    - Anh để lại gì vậy ??- Trúc hỏi.

    - Bí mật !- Phong cười lắc đầu.

    - Nói đi mà, năn nỉ đấy !- Trúc nài nỉ nhưng Phong cứ lắc đầu muốn tạo sự bất ngờ cho Trúc, trong khi đó thì nó và Long :

    - Này anh để lại gì trên đường đi vậy ?- Nó miễng cưỡng hỏi.

    - Xem cái vẻ miễng cưỡng của cô thì tôi chẳng muốn nói !!- Long nói.

    - Anh...anh chơi gì kì vậy ?? vậy làm sao tôi tìm ra chứ !!- Nó tức giận quát.

    - Mặc kệ cô chứ, liên quan gì tôi nào ???- Long nói bình thường.

    - Thật là tôi hận người nào sắp tôi và anh cũng một nhóm thế này !

    - Thế cô tưởng tôi thích lắm à ?? Tôi chán cũng không kém gì cô này.

    - VÀO VỊ TRÍ NHÀNH NÀO CÁC CÔ GÁI ! - Hướng dẫn viên vỗ tay tập hợp.

    Nó bước vào vị trí và tự

    nhủ : " Tên sao chổi đáng ghét ấy, không sao cố lên !!! ", nhưng khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ lo lắng vì từ trước đến bây giờ có bao giờ nó chơi trò này đâu, nó đang đứng hít thật sâu thì Long bước đến áp sát vào tai nó và nói khẽ : " Hãy cứ đi theo linh cảm và lời của con tim cô thì sẽ tìm thấy nó, cố lên heo ngốc." Câu nói nhẹ nhàng đó của Long khiến nó bất giác cảm thấy tim đập không theo nhịp, miệng lắp bắp không nên lời, kèm theo câu nói đó còn là một nụ cười khích lệ, chưa bao giờ nó thấy Long đẹp như lúc này đấy, nó chẳng biết mình bị làm sao, nó lắc lắc đầu như tự nhủ không có chuyện gì, chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Nhưng cái câu nói nhẹ nhàng ấy lại như có một luồng sinh lực vô hình nào đó nào đó đang cố tiếp thêm sức cho nó.................

    Tiếng còi của hướng dẫn viên vang lên cũng như nó đã xuất phát. Nó mạnh dàn bước đi và tìm kiếm thứ nó đang tìm, bước chân thoăn thoắt, ánh mắt như mở to ra cố gắng nhìn mọi thừ xung quanh và không để xót bất cứ thứ gì trên đường đi. Đi theo linh cảm và dường như cái linh cảm này dắt bước chân của nó nhanh hơn dường như chân nó theo sự điều khiển của linh cảm chứ không phải lí trí.....Cứ thế nó bước đều, đến khi đôi chân dừng lại, ngước mắt nhìn lên đó là một nhà hoang......nhà hoang thì bên trong sẽ rất tối và bóng tối là điều nó sợ nhất.....nhưng cái vật nó đang cần tìm liệu có ở đó.......

    Nó không hiểu tại sao cái vật ấy cần thiết với nó như vậy, trước đây có bao giờ nó màng đến thứ gì đâu.......nhưng thật sự là nó rất muốn biết.......Lí trí cứ thôi thúc nó phải vào...không thể cưỡng được, nó đẩy nhẹ cánh cửa ra, bước khẽ chậm vào....." Ầm !!! " Nó giật bắn người quay lại phía sau thì ra một tấm ngói rớt xuống, nó tự trấn an mình và nhìn thằng về phía trước bước tiếp.....Bước chân run run đó cứ nhẹ đi tới.......trên bàn ......cái gì đó.....trên bàn ấy nhưng nó quá xa với chỗ nó đang đừng.......ở đó lại quá tối.....không còn cách nào khác nó vẫn phải đến đó......tay sờ sạc xung quanh.....sắp tới rồi....nó mừng rỡ......" cố gắng lên, chỉ một tí nữa thôi !! ".....Nó cố gắng tiến gần cái bàn ấy hơn......nó nâng tay lên với lấy cái gì trên bàn ấy............... " Được rồi !! " nó hớn hở reo lên nhưng đúng lúc ấy là lúc no thả tay vào cái cây đang vịn mó bị mất thăng bằng, ngã ngữa ra phía sau :

    - AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!! - Tiếng la của nó vang dội khắp khu rừng nhưng lại quá xa chỗ Long đang đứng..

    Tại chỗ Long và Phong thì nhiêu cặp đang vui mừng vì đoạt giải, Long bồn chồn bước qua bước lại, miềng lầm bầm : " Cái con heo này, bình thường nhanh nhạy lắm mà sao giờ chưa về nữa...", Trúc cũng vừa về tới, Trúc reo lên :

    - A biết anh để lại gì rồi nhé, như vậy là có ý gì chứ ????- Trúc dặn hỏi Phong.

    - Thì em hiểu đi, nhẫn đôi đấy, em nhìn xem anh đeo một chiếc rồi nè, chiếc còn lại cho em đấy !!!- Phong bối rối gãi đầu. Trúc mở hộp ra và nói :

    - Anh cũng biết chọn đấy, đeo vào cho em đi !- Trúc chìa hộp cho Phong. Lấy chiếc nhẫn bạc có định hột xoàn nhỏ, trông rất đơn giản nhưng mang chút gì đó thanh khiết, trong trắng rất hợp với Trúc, Phong nhẹ nhàng đeo vào rất thân mật và hạnh phúc, Phong là người ít nói nên ít bày bỏ tình cảm mình đa số những cô gái đến với Phong lúc trước toàn chủ động nên trong mấy việc như thế này Phong khá vụng về, nhưng đôi lúc sự vụng về như thế lại rất dễ thương, Phong ngước lên hỏi Trúc :

    - Đẹp không ? anh tự chọn đấy ! !!

    - Đẹp !! Đẹp lắm đấy !! Àk mà Ly về chưa ? sao không thấy vậy ?- Trúc quay sang hỏi.

    - Hình như chưa về, lại chỗ Long xem !! - Phong nói.

    - Này Long Ly về chưa vậy ? Sao lâu thế ? - Phong khều vai Long hỏi.

    - Không biết, nhưng sao con heo ấy lề mề thế nhỉ ???- Long bực bội hiện rõ hai chữ lo lắng trên mặt, Hải nhìn thấy cả bọn nên chạy lại vẻ cũng bực bội vì tên Gia Dương cứ khiêu khích :

    - Quái thất, cái tên Gia Dương ấy hắn tưởng hắn là ai mà ngông nghênh vậy chứ ???- Hải nói. Phong khều vai Hải như báo hiệu Long đang bừng lữa, Hải bây giờ mới để ý sao không thấy Ly :

    - Ủa sao Ly chưa về nữa ??? Cậu lo thì đi tìm Ly đi nhanh. - Hải giục Long.

    - Tớ mà thèm lo cho cái con heo ham ăn, tối ngày gây chuyện ấy à !!- Miệng nói cứng thật đấy nhưng bụng dạ cứ bồn chồn, Gia Dương bước lại :

    - Ly về chưa ?- Vẻ khinh mặt.

    - Chưa !!!-Trúc cộc lóc trả lời.

    - Này Long, cậu để cái vật gì đó ở đâu ??? - Dương quay sang hỏi Long.

    - Nhà hoang. - Dù không muốn trả lời, nhưng đó là phép lịch sự tối thiểu trong nội quy giới quý tộc.

    - Điên à !!!!! Có biết Ly sợ bóng tối lắm không ???- Dương nói xong rồi thẳng vào rừng, Long nghe xong giật mình chạy ngay vào nhà hoang khi nãy...... Phong quay sang nói với Hải :

    - Hải này ! Câu nói với các thầy cô, rằng bọn mình không về đoàn, có thể là về ngay thành phố không tham gia trò gì nữa, tớ và Trúc chuẩn bị xe, tớ có linh cảm Ly gặp chuyện rồi !!!- Phong nói với Hải, rồi mọi người chia nhau ra làm.

    Long và Dương chạy đến ngôi nhà hoang, Long không ngừng gọi nó :

    - Lưu Ly ! Lê Lưu Ly ! Ly Heo !!!- Gọi liên tục nhưng không thấy ai lên tiếng, nó nghe thấy tiếng Long nhưng không trả lời nổi cố gượng dậy nhưng không được, đầu nó đang chảy máu do đã đập trúng vào vật gì đó dưới sàn nhà. Long đẩy nhẹ cửa bước vào, quả thật xung quanh rất tối, sợi dây chuyền có mặt cỏ sò trong suốt không còn trên bàn có thể là nó lấy đi, Long thầm nghĩ. Nhưng cô ấy ở đâu ? Bỗng có cái gì đó kéo ống quần Long lại, giật mình nhìn xuống là nó, nó đang gượng nhìn Long cười nhưng dứt nụ cười ấy là nó nằm không chút động đậy, Long hoảng loạn gọi :

    - Này Ly ở đây nè vào phụ một tay đỡ Ly dậy. - Long gọi Dương. Dương bước đến đỡ nó lên vai Long, Long luôn miệng gọi :

    - Heo dậy mau, không được ngủ !!!- Long lay lay nó liên tục nhưng không chút gì, nó vẫn cứ nằm yên, máu trên đầu vẫn chảy không ngừng :

    - Rồi đấy ! mau cõng Ly về nhanh. - Dương giục, Long chạy nhanh hết sức có thế, Dương theo sau, trên đường dù cho cả hai cố gắng gọi nó nhưng nó vẫn không nhúc nhích, càng khiến Long lo lặng hơn và càng thấy có lỗi với nó nhiều hơn, mặt Long đẫm mồ hôi vì mệt, chốc chốc Long lại nâng nó lên cao hơn cho dễ cõng, Dương muốn cõng nhưng Long nhất quyết không cho, về đến nơi thấy bọn Phong đang chờ xe sẵn :

    - Này Long lên nhanh đi !!- Phong vẫy tay gọi. Long đưa nó lên xe ngồi cạnh Trúc còn Long ngồi cạnh nó, Dương cũng lên xe vì mọi người trong đoàn đã đến nơi nghĩ hết, đầu nó tựa vào vai Long, lúc này Dương cảm thấy rất bực bội nhưng không thể nói được vì nó như thế này cơ mà, Trúc quay sang hỏi đầy vẻ lo lắng, nước mắt lăn dài trên mặt :

    - Ly sao vậy ??? Tỉnh dậy nhanh đi Ly !!!- Trúc lay người nó và thét.

    - Bình tĩnh mà Trúc, em đừng làm vậy !!!- Phong vỗ về.

    - Bây giờ với tình trạng này mình không thể về thành phố ngay, phải đến bệnh viện nào gần đây thôi !- Hải nói. Long siết chặt tay nó không rời, như muốn níu kéo và có chút xin lỗi...đầu nó tựa vào vai Long nhẹ nhàng không hề biết......Long lấy khăn giấy trong túi ra lau vết thương của nó đang chảy máu, màu dính đầy vào tay Long......mắt Long đỏ hoe......

    Bệnh Viện : nó đã vào cấp cú được khoảng 30 phút, Long và mọi người đang chờ ngoài cửa, Hải bước lại gần Long khi thấy Long gục đầu vào tường không nói gì....

    Mọi người trong bệnh viện cứ đi ra đi vào phòng cấp cứu có vẻ nó đang nguy hiểm, Long gục người trong bất lực, Gia Dương bước tới túm lấy cổ áo Long, đánh vào mặt Long khiến môi Long chảy máu nhưng không có chút phản xạ gì từ Long, Gia Dương quát lên :

    - Này, sao cậu lại như thế chứ !!!!

    - Cậu muốn đánh thì đánh tiếp đi, đán đi !!!!- Long giương mặt lên thẳng vào tay Dương, ánh mắt sắc bén đỏ lên trừng Gia Dương, Dương định giơ tay lên cho thêm một cú nữa vào mặt Long nhưng Phong ngăn lại :

    - Giờ không phải là lúc đánh nhau hiểu chưa ???- Phong quát vào mặt Dương.

    - Tại sao cậu biết Ly sợ bóng tối mà còn làm vậy ???- Dương nhẹ giọng xuống hỏi.

    - Sợ bóng tối ????- Cả bọn ngước lên đầy vẻ bất ngờ, Long ngẩn mặt lên.

    - Đúng vậy, Ly rất sợ bóng tối, hồi nhỏ theo như lời pa má nuôi của Ly thì cô bé đã từng bị pa mẹ ruột nhốt vào một phòng tối, chỉ người ở đưa cơm cho Ly ăn, mặc cho Ly gào thét nhưng họ vẫn không thả !!!- Dương trầm ngâm kể.

    - Tại sao họ lại nhốt Ly chứ ???- Trúc cảm thấy bực tức.

    - Vì họ trông chờ vào một đứa con trai nhưng khi sinh ra lại là con gái, họ muốn có con trai để kế thừa tài sản gia đình nhưng cuối cùng họ cũng bị quả báu, ba Ly thì phá sản, mẹ Ly bỏ đi theo người khác, còn Ly...............- Gia Dương ngừng lại đầy vẻ đau lòng.

    - Ly như thế nào ??- Hải hỏi với đôi mày nhíu lại như rất muốn biết, Long bất ngờ trước hoàn cảnh của Ly, Long chợt nhận ra Long chưa quan tâm đến Ly, Long không biết gia cảnh của Ly lại thế này, và hơn thế nữa Long lại chẳng làm gì cho Ly. Long thấy xấu hổ trước mặt Ly.

    - Ly được đem vào cô nhi viện với một người ở trong nhà đó là dì Lâm Mĩ Hoa.

    - Lâm Mĩ Hoa !! Là bà chủ tịm cà phê nơi Ly làm !!- Long giật mình nói.

    - Đúng !! Dì ấy là người ở của nhà Ly, cũng là ** nuôi của Ly, nên trong nhà dì ấy rất thương Ly. - Dương nói.

    - Đó là nguyên nhân mà Ly ăn mặc cứ như con trai, mọi thứ đều là của con trai, thật tội nghiệp Ly !!!- Phong nói vẻ buồn.

    - Đúng vậy, sau đó Ly được pa má nuôi bây giờ nhận nuôi, dù cho pa má nuôi yêu thương Ly đến cỡ nào thì có lẽ suốt đời cô ấy sẽ chẳng bao giờ quên được cái quá khứ đau lòng ấy, một đứa bé gái bị chính ba mẹ nuôi nhốt trong một căn phòng không chút ánh sáng thì ...................- Dương kể.

    - Thật Ly bất hạnh quá, chưa bao giờ Ly kể về gia đình của mình cho bọn tôi nghe !!!- Trúc nói.

    - Uh !! Ly không kể ai nghe đâu, tôi đã nghe từ pa má nuôi của Ly chứ không phải Ly !!! . Hải quay sang nhìn Long thấy Long im lặng nãy giờ :

    - Long cậu sao vậy ????- Hải hỏi.

    - Hải à, tớ chưa bao giờ biết, tớ không quan tâm gì đến Ly, tớ thấy thật xấu hổ, sao tớ lại vô tâm thế, và bây giờ Ly nằm bệnh viện là do tớ, hai lần Ly nằm bệnh viện đều do tớ, tớ biết nhìn mặt Ly thế nào ??????? Cậu nói đi !!!!- Long hét lên một hơi, nước mắt ngấn lên từng giọt, chưa bao giờ thấy Long như vậy từ khi mẹ Long mất,cả người Long đờ ra, chẳng còn là một Hoàng Long lạnh lùng hống hách, nhưng rất oai như lúc trước. Long chạy nhanh, Hải định chạy theo nhưng Phong ngăn lại :

    - Cậu đừng đi, hãy để Long một mình, bây giờ Long đang rất đau lòng, để cậu ấy bình tâm lại đã, bây giờ Ly chưa biết thế nào nữa là !!!

    - Anh Phong nói đúng đấy anh, để anh Long yên tĩnh lại rồi mình sẽ tính tiếp !!- Trúc kéo Hải lại.

    Long bỏ chạy như đang chạy trốn, trước đây lúc mẹ Long mất Long cũng từng làm hành động quen thuộc này, Long chỉ biết bỏ mặc lại mọi thứ để chạy đi, nước mắt mà Long kìm chế thì bây giờ cũng tràn hết ra khuôn mặt luôn được coi là lạnh lùng sắc đá, ai có thể ngờ đá đã chảy nước mắt.


    ........................" đá sẽ đau lòng, vẫn sẽ chảy nước mắt vì một người ".........................


    Long dừng lại, khi đã hết sức, Long gập người xuống thở liên tục, nơi Long dừng lại là một ban công nào đấy, Long ngồi bệt xuống, nhìn cảnh vật phía dưới thật sự rất vui vẻ náo nhiệt nhưng bên trong là mỗi người một số phần không thể biết trước được, nhưng họ vẫn vui vẻ Long thấy mình quá nhút nhát sao cứ trốn chạy như thế, nhưng nó đau lắm.............
    .........................." nổi đau khó lòng bù đắp, liệu điều gì có thể lấp đi khoảng trống và nỗi đau đây ??"...............................

    Long lấy hết hơi để hét lên một tiếng ngất trời để vơi đi bớt, nhưng sao tim Long cứ nhói đau khi nó gặp chuyện và thậm chí lần nào cũng do Long làm, tại sao Long cứ làm nó bị thương như vậy ??? Long thầm trách mình, sao luôn muốn bảo vệ nhưng Long càng đến gần nó thì nó càng bị xui xẻo, và dường như đó là do Long đem lại, Long co bàn tay lại đập mạnh vào ngực liên tuc miệng quát lên : " Tao lệnh cho mày không được yêu cô ấy nữa, càng yêu mà càng làm cô ấy đau thì mày lấy tư cách gì để yêu ".......... Long khóc.....nước mắt chảy dài ra, tiếng nấc tăng dần theo nước mắt.........Long khóc như một đứa trẻ con......lúc mẹ Long mắt Long cũng từng khóc.....nhưng rồi lại tự hứa là sẽ hok bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nửa nhưng.............sao nó vẫn rơi...........điều đó chứng tỏ.... người đó rất quan trọng với Long. Long cố gắng ngừng khóc nhưng sao nước mắt vẫn rơi....


    .............................." nước mắt ơi, xin mi đừng rơi nữa......van xin mi ".......................


    Long dọng tay thật mạnh vào nên gạch rồi đứng dậy : " Đừng đến gần cô ấy Long à, đến gần thì mày sẽ làm người mày yêu nhất đau đớn đấy, tốt hơn hết là hãy tránh xa cô ấy ra, mày hok thể đem lại hạnh phúc cho người ta thì cũng đừng làm người ta đau khổ.......". Long nhếch mép cười trong thất vọng, đau đớn tột cùng.


    ............................." Trong sâu thẩm của sự đau đớn thì con người ta lại quyết định một thứ nhưng quyết định trong đau khổ thì làm sao có thể đúng"...........................


    " Mày hãy rời xa cô gái đó đi sao chổi à, mày mãi là sao chổi của cô ấy, hãy để cô ấy hạnh phúc đi " Long thầm nói và ngưng khóc, ánh mắt cương định nhìn về phía xa xăm........ nhìn về một nơi có thể làm cả Long và nó đau lòng............................


    ..................................." sẽ có ai hiểu hết được nỗi đau không, sẽ có ai đi đến tận cùng của nỗi đau không ?''.................

    Tại bệnh viện, nó đã tỉnh lại bác sĩ nói nó chỉ mất hơi nhiều máu cũng chẳng liên quan gì đến tính mạng nên bây giờ nó cũng tỉnh lại. Mặt nó trắng nhợt nhạt, ánh mắt yếu ớt mở ra một cách khó khăn, nó nhìn xung quanh thấy mờ mờ nhưng khi mắt đã mở hết thì nó dần thấy tất cả mọi người duy chỉ có một người là không có ở đó. Nó đưa mắt nhìn Trúc, nét mặt lo lắng của Trúc hiện rõ bên cạnh là Phong đang vỗ vai an ủi nó nở một nụ cười gượng để Trúc yên tâm. Nó quay đầu sang bên trái là Dương và Hải đang hớn hở thấy nó tỉnh lại, nó cố gượng ngồi dậy nhưng Dương không cho :

    - Em còn yếu lắm, cứ nằm đi đừng ngồi dậy !!

    -.........em không sao !!! - Nó cố gắng đưa từng từ một qua kẽ răng, nhưng sao nó bất giác thấy thiếu một ánh mắt lo lắng, thiếu một người đã cõng nó đến đây. Tại sao không có người đó ở đây, lúc nào nó cần người đó luôn có mặt mà, nó bất chợt biến sắc đi :

    - Nhưng.....tên sao chổi đáng ghét đâu rồi ???? - Nó hỏi vờ.

    - Anh Long.....anh ....ấy.....Cậu ấy đi đâu đó có chút việc rồi em ạ !!!- Gia Dương chen ngang lời Trúc, Hải thật sự bực mình quát lại :

    - Long đi..........- Nhưng quả thật Long đi đâu thì cả bọn đâu ai biết, Gia Dương nói đúng Hải cũng chẳng biết Long đi đâu để mà nói với nó, Hải khựng lại và im lặng nhìn Dương.

    - Thật là, đúng là anh ta chẳng ưa thích gì em........!!!- Nó với nét mặt thất vọng và có chút buồn thoáng qua nhưng vẫn cứ hiện ra.

    - Không đâu cậu ấy lo cho em lắm đấy, lúc em bất tỉnh cậu ấy đã cõng em chạy về đấy em à !!- Phong cố gắng nói tốt cho Long.

    - Em hơi mệt, xin lỗi mọi người em muốn ngủ một chút !!! - Nó cũng không biết tại sao nó thấy mất sức như lúc này, nó chẳng muốn làm gì ngoài việc muốn nằm nghĩ trước đây có bao giờ nó bất lực trước việc gì ngoài nấu ăn đâu chứ. Nó nhắm mắt lại, cả bọn thấy nó mệt quá nên cũng nhẹ nhàng để nó ngủ một chút. Nhưng khi cả bọn ra hết thì Gia Dương đóng cửa lại và đến bên giường nó, nó cứ tưởng Long vì chỉ có Long mới thương làm như vậy, có một cảm giác vui lạ kì nó mở vội mắt ra với một chút mỉm cười nhưng không phải Long mà là Dương. Có chút hụt hẫng và thất vọng nó cũng chẳng biết sao nó lại trông Long đến thế:

    - Có chuyện gì hả anh ?? - Nó nói nhẹ

    - Không, anh lo cho em lắm em không sao thì tốt rồi !!! - Dương cười

    - Cám ơn anh, anh lúc nào cũng tốt với em nói thật anh như là một người anh ruột của em vậy cám ơn vì em đã có một người anh như anh !!! - Nó cười hạnh phúc và nắm tay Dương.

    - Anh ruột ?? Không thể hơn một người anh thôi sao em ?? - Dương nheo mày lại, nét mặt thoáng buồn.

    - Ý anh là sao ?? - Nó thật không hiểu ý Dương, nó nhướn mắt lên hỏi lại.

    - Thật sự, anh yêu em lắm Ly à, nếu có thể được anh muốn em làm bạn gái của anh !!! - Dương nhìn thẳng vào mắt nó và nó biết Dương đang rất chân thành vì nó hiểu Dương nhất, nhưng câu nói đó của Dương không làm nó vui. Nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này cả nó luôn xem Dương như một người thân của nó. Và một điều nữa mà cả nó và Dương không biết đó là có một người đã nghe được câu nói của Dương dù Dương đã đóng cửa phòng nhưng ở bên ngoài vẫn có thể nghe được và người đó không mấy vui khi nghe câu này, nhưng người đó vẫn mong chờ câu trả lời của nó vậy là bây giờ cả hai người đang mong chờ câu trả lời của nó. Nó có vẻ bối rối với Dương nhưng lại càng không muốn Dương đau long vì nó không muốn làm đau một người nó thương yêu, kính trọng :

    - Ông xã à, em cũng yêu anh......Và câu trả lời này làm một người đứng ngoài cửa thấy đau lòng và bỏ đi miệng cầu chúc : " Chúc cô hạnh phúc, heo ngốc của tôi ".

    - Nhưng đó là tình cảm anh em thôi anh à, em nói thật như vậy là em không muốn người em kính trọng lại đau lòng vì em, em thật sự xin lỗi nếu bây giờ anh có đau thì cũng sẽ chỉ là bây giờ thôi còn hơn nếu em lừa dối anh anh sẽ đau nhiều và em thật sự không muốn điều đó xảy ra !! - Chưa bao giờ thấy nó nghiêm túc và chính chắn như lúc này. Nhưng rất tiếc cái người đứng ngoài cửa đã bỏ đi khi nghe câu đầu nếu như nghe được câu sau chắc rắng sẽ rất vui.

    - Ừ, như vậy mới đúng tính cách của em.....anh biết nói ra thì không tốt cho cả hai và lúc em đang bệnh thế này, nhưng dù sao mình vãn là ông xã bà xã tốt của nhau phải không ?? - Dương cố cười.

    - Dĩ nhiên rồi anh, anh luôn luôn là một phần của tuổi thơ em, anh đã trở thành một người quan trọng trong trái tim em !!!!

    - Anh rất vui vì nghe em nói như vậy, anh quyết định rồi anh sẽ đi Mỹ một thời gian, chúc em luôn hạnh phúc !!

    - Không phải vì em mà anh đi chứ ??? - Nó xị mặt xuống.

    - Không vì bên ấy còn một công ty ba anh quản lí và ông ấy muốn anh sang với lại anh cũng cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại em à, nhưng anh muốn hỏi em một chuyện !!! - Dương gượng nói một cách bình thường để nó đừng thấy ray rứt hay lo lắng :

    - Mười chuyện cũng đc !!! - Nó nhe răng cười.

    - Một chuyện thôi nhóc à, em yêu Long phải không ??? - Dương nhìn nó với đôi mắt chờ đợi câu trả lời thật lòng từ nó :

    -...........Không.......làm.....gì có chuyện đó !! - Nó phủ nhận nhưng nét ngượng của nó hiện rõ, nó cũng không biết tình cảm nó đối với Long là tình cảm gì, đó là một cảm xúc khó tả .

    - Đừng giấu anh !! Nhìn em kìa biết ngượng ngùng rồi đấy, cậu ấy tốt với em lắm cố giữ lấy nhé !!!

    - Vậy chừng nào anh đi ??

    - Sáng mai, vì công trình ấy đang gặp một ít khó khăn nên anh phải sang ngay có lẽ sáng mai anh không vào thăm em được, anh phải chuẩn bị nhiều thứ lắm !!! - Dương nói vậy thôi chứ cậu ấy không dám gặp nó nữa nếu như gặp thì sẽ không thể kìm chế bản thân, nói có công trình vậy thôi nhưng chủ yếu là muốn ở bên đó một thời gian để thư thả và cố quên nó để xem nó như một người em gái.

    - Gấp vậy anh, em cũng không thể tiễn anh được rồi, anh đi bình an nhé !!- Nó cười tươi như muốn an ủi động viên.

    - Thôi em ngủ đi à cho anh hôn em nhé ???

    -.......Uhm.......- Nó muốn làm Dương vui lên một chút. Dương hôn nhẹ lên trán nó coi như nụ hôn tạm biệt.

    - Anh sẽ về ăn đám cưới em và Long !! -Nói xong Dương quay lại đá nheo nó một cái, đóng sấm cửa lại Dương ngồi bệt xuống đất, thật khó khi bắt cậu ấy tươi cười với lời từ chối của nó. Dương muốn khóc nhưng nụ cười của nó không cho phép Dương khóc, Dương biết nếu Dương buồn nó cũng sẽ chẳng vui, nhưng dù sao Dương cũng muốn nó đc hạnh phúc, mỉm cười : " Chúc bà xã thân yêu của anh hạnh phúc ".

    Nó thấy buồn vì nó biết Dương sẽ chẳng vui nhưng có lẽ như vậy sẽ tốt cho cả nó và Dương, nó sẽ luôn nhớ đến Dương. Nó mong Dương tìm đc một người tốt hơn nó và hãy hạnh phúc. Nó nhắm mắt lại chợt nhớ đến Long nó lại thấy bức bối : " Tên sao chổi này ở đâu mà chẳng thấy mặt mày gì hết vậy chứ ". Nó lại lắc đầu cố quên đi.

    Mấy ngày sau, khi nó đã dần khỏe bọn Trúc vẫn đến thăm nom đều đặn chăm sóc nó rất kĩ. Nó thấy mọi người rất tốt với nó :

    - Này cậu không muốn hỏi về gia đình của tớ ư ?? - Nó quay sang hỏi Trúc.

    - Không ! Bọn này biết cả rồi !! - Trúc cười tay vẫn gọt táo cho nó ăn và dĩ nhiên có người gọt thì có người ăn thôi, miệng nó nhóp nhép nhai không ngừng ( tham ăn là thế đó ) :

    - Mà sao không thấy tên Gia Dương đáng ghét ấy ở đây nhỉ ??- Hải nói.

    - Đừng nói vậy anh ấy tốt lắm tại bề ngoài vậy thôi, anh ấy sang Mỹ rồi !!- Câu nói của nó vừa dứt cả bọn há hốc mồm ngạc nhiên :

    - Tại sao ??? - Phong hỏi.

    - À tại bên ấy có công trình gì đang cần anh ấy sang !! - Nó nói bình thường miệng vẫn nhai trái táo ngon ơ.

    - À....Ờ....nhưng có thật không chỉ có vậy thôi ư ?? - Trúc nghi ngờ hỏi lại.

    - Bí mật !!! - Nó cười trêu Trúc lại, nhưng đến lúc này thì nó thật sự bực bội khi tên sao chổi ấy không vào bữa nào :

    - Này sao cái tên sao chổi bạn mấy anh mất tích đâu vậy ???

    - Không biết bọn anh cũng chẳng gặp tưởng cậu ta vào thăm em rồi chứ !! - Hải nói mắt đá lông nhéo với Phong và Trúc trong khi nó không để ý. Thật ra thì hôm qua quản gia nhà Long gọi điện cho Hải hỏi có biết tại sao mấy hôm nay Long lại cầm chay rượu rồi ở trong phòng miết. Long đã từng uống rượu nhiều nhưng chưa bao giờ Long say mèm và uống liên tục mấy ngày, Hải đã chạy đến thấy Long say xỉn cười nói lung tung, Hải đở Long lên giường rồi về. Có lẽ giờ này cũng đang còn ngủ.

    - Tên này, chán chết đi !!- Nó gắt lên.

    - Thôi dẹp anh Long đi mà chừng nào cậu xuất viện ???- Trúc lảng sang chuyện khác.

    - Hôm nay !!!

    - Nhanh Vậy !!- Cả bọn hốt hoảng.

    - Nhanh gì, nằm gần 2 tuần rồi mà tớ cũng muốn về nhà xem tên sao chổi ấy làm gì mà không vào thăm tớ !!! - Nó làu bàu.

    - À thôi hay cậu qua nhà tớ đi để tớ chăm sóc cậu !! - Trúc cố gắng kéo nó qua nhà sợ nó về nhà gặp Long thì khổ, cả hai lúc này chẳng ai bình thường.

    - Thôi, để tớ về cho tên ấy một trận, dù gì ở đấy cũng đc !!! - Nó cương quyết về chẳng ai cản được sau khi sắp xếp quần áo xong nó và Trúc đi làm thủ tục xuất viện, trong khi đó Phong gọi điện thoại cho Long suốt mà không thấy nhấc máy :

    - Tên này chắc giờ còn ngủ chưa dậy đây nè !! - Phong đi tới đi lui nhưng biết làm sao khi gọi hoài mà không bắt cả bọn đành phải đưa nó về.

    Đúng như rằng về tới nhà Long quản gia cho biết Long đang ngủ trên phòng, nó hậm hực đi lên nó cũng chẳng hiểu sao nó lại vô lí như vậy nó chỉ biết nó rất là tức Long chỉ muốn xé một trận cho nhừ , đẩy cửa phòng ra đúng là một tên sao chổi đang ngủ chẳng biết trời trăng gì hết đã vậy phòng bừa bộn đồ đạc bị ném lung tung chai rượu khắp phòng và dĩ nhiên trên người cậu ta vẫn toát lên hơi rượu. Màng cửa thì bị che kín đèn không mở cả căn phòng không có chút ánh sáng, trông cậu ta cứ vật vờ như ma, nó bước lại gần lôi người Long miệng không ngừng quát :

    - Này tên sao chổi dậy nhanh !! Dậy nhanh coi !! - Nó như muốn xé xác Long ra, nó biết nó đang rất vô lí nhưng nó không ngăn nổi cơn tức giận. Long lờ mờ mở mắt, thấy nó Long chợt mỉm cười nhưng nhớ lại quyết định của Long và những gì đã nghe thấy khi nó nói với Dương câu ấy giận điên người lên nhưng cố trấn tĩnh lại. Long nhẹ nhàng ngồi dậy bước đến gần nó :

    - Cô và mọi người ra phòng khách đi, tôi tắm xong tôi có chuyện muốn nói !!! - Long nói với ánh mắt còn giận hơn nó, bọn Phong cũng giống nó chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với Long. Cả bọn nghe theo lời Long xuống nhà ngồi chờ, ông quản gia lại gân bảo :

    - Mấy ngày nay cậu chủ cứ như vậy, ai làm gì cậu ấy cũng quát tháu la mắng !!!

    - Chắc có chuyện gì rồi đây !! - Phong nói. Và người ngạc nhiên nhất là nó, sao Long lại vậy, nó còn chưa tính sổ với Long xong mà bây giờ ngước lại là sao ? cộng với mấy hành động khiến nó bất ngờ và có chút sợ hãi với câu nói khi nãy của Long.

    - Tớ có linh cảm dường như Long đang trở lại con người trước đây thì phải ? - Hải bất giác nói lên khiến mọi người thấy lo lắng, từ khi gặp nó Long đã thay đổi rất nhiều, và đặt biệt là cười nhiều hơn.

    - Con người trước đây là sao ??? - Nó bất ngờ hỏi.

    - Y như lúc nãy và thậm chí còn tàn nhẫn hơn, tuy nhiên trừ với bọn này !!- Trúc lo lắng nói. Long bước xuống cấu thang quả đúng như mọi người dự đoán khuôn mặt chẳng thấy khả quan, Long đút hai tay vào túi quần với chiếc áo vest đen khoác ngoài, bên trong là một sơ mi đen, khuôn mặt lạnh lùng ánh mắt không còn ấm áp như nó đã từng cảm nhận. Màu đen như tôn lên vẻ lạnh lùng bí ẩn của Long và trên tay còn cầm theo một hai tờ giấy gì đó có thể biết đó là một hợp đồng. Long bước đến chỗ cả bọn rồi ngồi xuống. " Phịch " đó là tiếng những hợp đồng được cất kĩ trong một táp hồ sơ, Long ngồi xuống, chân này chéo chân kia và gác lên bàn, khuôn mặt nâng hơi cao không khác một tên chủ đang ngồi nói chuyện với bọn nô tì :

    - Cô xem đi !!! - Long quăn táp hồ sơ lại phía nó, nó chưa kịp hết bất ngờ nhưng nó đưa tay run run lại và lấy táp hồ sơ lên.

    - Long ! Có chuyện gì vậy ?? - Phong hỏi nhẹ nhàng.

    - Không có gì chỉ là chuyện riêng giữa mình và cô ấy thôi !! - Long nhếch mép trông nét mặt có chút khinh người. Nó lấy hồ sơ ra và đọc, nó bất ngờ đây là hợp đồng nó và Long đã ký, nó ngước mặt lên hỏi :

    - Đây là hợp đồng giữa tôi và anh mà !!! - Nó nhăn mặt lại hỏi.

    Long đứng dậy giựt phất hợp đồng trên tay nó và bất ngờ xé đi ánh mắt vẫn nhìn xoáy vào nó vẻ giận dữ, cả bọn kể cả nó đều thấy lạ trước hành động này, chính Long đã bắt nó ký giờ chính Long lại xé đi, ánh mắt sắc lữa có chút câm hờn nhìn về phía nó :

    - Từ nay cô được tự do, cô sẽ không ở bên sao chổi tôi nó, tôi sẽ không đem điều xui xẻo đến cho cô !!! - Long nói rồi ngồi xuống vẫn với tư thế cũ.

    - Là.....sao...?....sao...lại....như.....v...vẠ ?y ?? - Nó không thể tin vào những gì nó đang nghe và đang thấy, nó đứng sững người ra miệng lắp bắp không nên câu. Bọn Phong không mở được một lời vì hết sức ngạc nhiên trước những lời nó lạnh lùng và ánh mắt mà trước đây Long đã từng sở hữu.

    - Chẳng sao !! Chẳng phải cô muốn tự do lắm ư ?? BÂY GIỜ THÌ CÔ CÓ THỂ TỰ DO !!!- Long quát lớn vào mặt nó. Nó chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, nó cứng người cũng chẳng biết nói gì, đầu ốc bây giờ là một mớ tơ rối chẳng giải thích được chuyện gì, Trúc đỡ nó ngồi xuống hình như......có nước rơi.....nước mắt ư ?? Nó còn không biết nữa.....nó đang rơi nước mắt. Nó đã từng thề là sẽ không rơi nước mắt một lần nào nữa từ khi ba mẹ nó nhốt nó trong phòng tối. Nó thật sự thấy tim đau nói trước lời lẽ của Long nhưng lúc này đây nó lại không thốt nên một lời nào được, Trúc đẩy nhẹ đầu nó xuống vai để tựa vào vai Trúc, Hải và Phong quát lớn :

    - Cậu làm cái gì vậy ??

    - Tớ chẳng làm gì, chỉ trả lại sự tự do cho cô ấy thôi !!- Nhìn thấy nước mắt nó tim Long cũng đau nhói vậy, chỉ muốn ôm chầm lấy no thôi nhưng lí trí không có phép Long mềm lòng vậy, L

      Hôm nay: 27/4/2024, 19:08