Diễn đàn tuổi trẻ & công nghệ ( Youth Forum & IT )

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Diễn đàn tuổi trẻ & công nghệ ( Youth Forum & IT )

Top posting users this week

No user

Latest topics

» [ One punch man AMV] When it all falls down :)
by s2lovely 18/11/2015, 12:17

» Game java cực HOT cho dế yêu đây mọi người !
by nangchieu 12/11/2013, 13:24

» AREA-51 full game cuc hay cau hinh cuc thap [mf]
by innalove 23/8/2013, 09:59

» Roller Coaster Tycoon 3 Full crack - kèm theo hướng dẫn
by phapeee 18/6/2013, 16:36

» game java dành cho mobile cực hay đây!!!!
by susu88 23/5/2013, 11:09

» Game tôn ngộ không + pháp sư [ vip ] nhưng [ cũ ] mà [ hay ] VÀO NHANH !!!
by 7956007hh 18/4/2013, 17:46

» [Game]Dragon Ball Z - Bid For Power bản FULL download (MF) Dragon Ball Z - Bid For Power
by gajats 26/2/2013, 15:18

» [Game]Yugioh! Online 3
by kietxuat1997 2/1/2013, 19:34

» Song đấu funny
by s2lovely 7/12/2012, 18:44

» Halo 2 Full RIP
by maclonghl 19/11/2012, 01:11

» Thienlong-hanoi.com – open vào 10h sáng thứ 7 ngày 21/7/2012- tính năng mới
by natasada 19/7/2012, 14:14

» ViệtFifa Server Fifa private đầu tiên
by ~Shin_ 16/7/2012, 17:30

» Ngắm nhìn thí sinh miss ảnh “như mơ” của Vua Xe
by xiudu 28/6/2012, 14:54

» Ngày 30/6 Offline Hội Ngộ Cùng Miss Dream
by xiudu 27/6/2012, 16:47

» TẮM CÙNG HOTGIRLS SIÊU HOT
by thamtu9x 23/6/2012, 17:45

» »ALL ................
by s2lovely 16/6/2012, 14:20

» TUYỂN MOD - TRẢ LỜI
by ™LinhChíp 5/6/2012, 15:46

» TWINS VIỆT NAM – CHỊ EM CARINA KIM LINH & THẢO NHƯ
by xuxuxin 31/5/2012, 16:13

» MU-VINHCUU.COM OPEN 10H00 SÁNG THỨ 5 NGÀY 7/6/2012 - BẢN SS7 MỚI NHẤT
by vuicungnamthang 31/5/2012, 12:53

» THIENLONG-THANGLONG.COM open thứ 7 ngày 2/6/2012 Bản hoàn chỉnh nhất
by vuicungnamthang 31/5/2012, 12:46

» Rockmanx9
by cunmike 21/5/2012, 00:20

Poll

Bạn hay vào chuyên mục nào nhiều nhất trong diễn đàn
Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_left32%Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_right 32% [ 6 ]
Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_left21%Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_right 21% [ 4 ]
Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_left11%Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_right 11% [ 2 ]
Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_left5%Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_right 5% [ 1 ]
Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_left5%Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_right 5% [ 1 ]
Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_left11%Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_right 11% [ 2 ]
Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_left5%Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_right 5% [ 1 ]
Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_left11%Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta  Bar_right 11% [ 2 ]

Tổng số bầu chọn : 19

Statistics

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 3105 in 2183 subjects

Diễn Đàn hiện có 2808 thành viên

Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: nangchieu

»ALL ................

16/6/2012, 14:20 by s2lovely

Chào mừng các bạn đã đến với 4rum

»Tất cả thành viên

15/4/2012, 10:00 by chimsedimua_97

Chúc mọi người vui vẻ

»Tất cả thành viên

21/8/2011, 19:01 by s2lovely

Ghi Thông Điệp Vào Đây!

»Tất cả thành viên

21/8/2011, 19:00 by s2lovely

YÊU CẢ FORUM NHIỀU

»Tất cả thành viên

2/7/2011, 15:58 by hivip09

Ghi Thông Điệp Vào Đây!


    Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta

    s2lovely
    s2lovely
    Admin
    Admin


    Đăng bài Đăng bài : 454
    Gold Gold : 9690
    Được thank Được thank : 61
    Thành Tích : Thành Tích : : Cấp 3
    Tuổi Tuổi : 33
    SHOP : SHOP : : xiao qiao
    Châm ngôn sống Châm ngôn sống : WELCOME TO FORUM ! TRUY CẬP 2 TÊN ĐÃ NÊU NHƯ TRÊN ~~
    avatar-dulieu : 57,11502|47,11462|50,11821|49,10988|64,12636|51,11472|48,12369|58,12206|66,11440

    >... PET SHOP ... <
    ☺::

    MUSIC Những câu chuyện cảm động xung quanh chúng ta

    Bài gửi by s2lovely 2/12/2011, 17:12

    Câu chuyện 1


    Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: "Tôi ghét người". Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu hoảng hốt quay về sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu
    được từ trong rừng lại có người ghét cậu.
    Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ thì con hãy hét thật to: "Tôi yêu người". Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: "Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận
    điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.




    Câu chuyện thứ hai:

    Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể
    hả con?"
    Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người
    nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất
    nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục
    suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
    Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi
    mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học
    được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn
    nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
    Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ
    chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của
    mẹ."
    Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì
    thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng
    đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm
    đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.
    Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
    Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố
    khóc như tôi.
    Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời
    chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ
    nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
    Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,
    phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
    Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
    Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa
    vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc
    sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để
    mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
    Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải
    là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.






    Câu chuyện thứ 3

    Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.
    Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên
    bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề
    ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo
    lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi
    mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
    Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp
    tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu
    hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được
    mẹ mình nói chuyện với cô giáo.
    "Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.
    Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.
    Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là
    tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống
    người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng
    thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con
    tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không
    chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều
    mình đã làm."
    Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng
    tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành
    cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.



    Câu chuyện thứ 4
    Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như
    sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông.
    Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác
    phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của
    các họa sỹ nổi tiếng.
    Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền
    lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của
    mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.
    Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như
    mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu
    chuyện xảy ra...
    Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã
    mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là
    khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con
    mình.
    Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng
    con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người.
    Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta
    báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến
    trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về
    từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu
    vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.
    Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể
    hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở
    trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai
    tay cầm một bọc lớn.
    Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con
    bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết
    đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu
    được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không
    phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng
    cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."
    Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn
    treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước
    mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có
    được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."
    Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài
    năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất
    xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm
    nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi
    bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và
    những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác
    phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên
    và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu
    tiên sẽ là bức chân dung này..."
    Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta
    không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
    Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
    Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"
    Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"
    Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
    Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá
    cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán
    với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là
    hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và
    tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý
    không?"
    Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"
    Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt
    đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến.
    Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta
    sẽ dừng tại đây!"
    Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ
    các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi
    bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây,
    NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC
    BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”



    Hãy đọc những dòng này và hãy nghĩ về nó:
    - Nếu sáng nay bạn thức dậy khoẻ mạnh, nghĩa là bạn hạnh phúc hơn 1 triệu
    người rồi đấy, những người không sống được đến tuần sau.
    - Nếu bạn chưa bao giờ trải qua chiến tranh hay sự cô độc trong những
    phòng giam của nhà tù, nếu bạn chưa phải hấp hối vì đói và khát, bạn hạnh
    phúc hơn, may mắn hơn 500 triệu người trên Thế giới này.
    - Nếu bạn đến nhà thờ, không sợ hãi về 1 ngày tận thế hay cái chết, bạn
    hạnh phúc hơn 3 tỷ người trên Thế giới.
    - Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn được ăn mặc tử tế, bạn có 1
    mái nhà và 1 cái giường êm ấm, bạn giàu có hơn 75% nhân loại.
    - Nếu bạn có tài khoản trong nhà băng, tiền trong ví và 1 ít xu lẻ trong túi
    quần, bạn đã thuộc 8% no đủ của toàn Thế giới.
    Nếu bạn đọc những dòng chữ này, bạn sẽ hạnh phúc gấp 2 lần vì :
    - Có ai đó nghĩ đến bạn
    - Bạn ko nằm trong số 2 tỷ người mù chữ
    - Bạn có máy tính
    Nếu nhìn Thế giới dưới góc độ như thế này ta sẽ thấy rằng chúng ta, những
    con người, cần sự thông cảm, đoàn kết, sự nhân ái và trí thức đến mức
    nào !
    Bạn hãy nghĩ về điều đó !



    HÃY THẮP LÊN MỘT QUE DIÊM
    Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng -
    ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang
    diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :

    - Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận
    động này.

    Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller
    nói tiếp:

    - Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm
    đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!".

    Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".

    Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:

    - Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ
    chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.

    Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang
    lên :

    - Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên !
    Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.

    Ông John Keller kết luận :

    - Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến
    tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình
    thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi
    trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống
    chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi
    con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ
    nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.

    Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành
    động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương
    xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que
    diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những
    hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những
    đau khổ và cái ác.



    Xin thầy hãy dạy cho con tôi
    (Trích thư của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi
    trường nơi con trai ông theo học)
    Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người
    đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho
    cháy biét cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một
    con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh
    đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy
    hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động
    của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè
    phố...
    Xin thầy dạy cho cháy biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm
    vui chiến thắng.
    Xin hãy dạy cháy tránh xa sự đố kỵ.
    Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy
    cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những
    kẻ dễ bị đánh bại nhất...
    Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách... nhưng cũng cho
    cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc
    sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và
    những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.
    Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người
    xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm...
    Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và
    cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy
    theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.
    Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin
    thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm
    lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp...
    Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháy biết
    rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.
    Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự
    ngọt ngào đầy cạm bẫy.
    Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao
    nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình...
    Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tải làm ngơ trước một đám đông đang gào
    thét... và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng...
    Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi
    vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt
    cứng rắn.
    Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt tối vào bản
    thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhận loại.
    Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng
    hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc
    và may mắn


    Một nhóm sinh viên giờ đã thành đạt trong công việc cùng nhau về thăm thầy giáo cũ. Cuộc nói chuyện nhanh chóng được chuyển sang những vấn đề trong cuộc sống và công việc...


    Muốn mời những học trò cũ uống cà phê, ông giáo vào bếp và quay lại với rất nhiều cà phê đựng trong những chiếc cốc khác nhau: cái bằng sứ, cái bằng nhựa, cái bằng thuỷ tinh, cái bằng pha lê, một số trông rất đơn giản, số khác lại có vẻ đắt tiền, vài cái được chế tác rất tinh xảo…



    Khi tất cả mọi người đều đã cầm cốc cà phê trong tay, ông giáo nhẹ nhàng lên tiếng: “Không biết các trò có chú ý không, nhưng những chiếc cốc trông đẹp đẽ, đắt tiền luôn được lựa chọn trước, để lại những cái trông đơn giản và rẻ tiền.



    Mặc dù rất đơn giản và dễ hiểu khi các trò muồn điều tốt đẹp nhất cho bản thân nhưng đó cũng là nguồn gốc, nguyên nhân của mọi vấn đề căng thẳng của các trò.



    Một điều chắc chắn rằng cái cốc không phải là thứ quyết định chất lượng của cà phê đựng bên trong. Một số trường hợp, nó chỉ đơn giản là cái vỏ đắt tiền hơn và một số khác thậm chí che giấu cái mà nó đang chứa đựng.



    Điều các trò thực sự muốn là cà phê chứ không phải cái cốc, nhưng các trò vẫn có ý thức lựa chọn cái cốc tốt nhất. Sau đó các trò mới để mắt đến những cái cốc khác.



    Cũng như vậy, cuộc sống của chúng ta là cà phê, công việc, tiền bạc và vị trí xã hội là những cái cốc. Chúng chẳng qua chỉ bao bọc lấy cuộc sống. Và loại cốc mà trò có không làm nên cũng như không thay đổi cuộc đời mà trò đang sống…”.



    Đôi khi, chúng ta chỉ quan tâm đến cốc mà quên thưởng thức thứ cà phê ông trời đã ban tặng cho chúng ta. Người hạnh phúc nhất không phải là người có những thứ tốt nhất mà là người biết biến những thứ mình đang có thành thứ tốt nhất.



    Hãy theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình
    "Tôi có một người bạn tên Monty Robert, hiện là chủ nhân một trại nuôi
    ngựa ở San Ysidro. Anh đã cho phép tôi dùng nhà của anh để tổ chức
    những buổi gây quỹ nhằm tài trợ cho các dự án đầu tư có tính rủi ro cao do
    thanh niên thực hiện.
    Một hôm, anh đến ngồi cạnh tôi và nói:
    - Tôi muốn kể cho bạn biết tại sao tôi để bạn sử dụng nhà của tôi để làm nơi
    tổ chức gây quỹ. Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm. Có một cậu bé sống
    cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc,
    người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang
    trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hoá. Kết quả là việc
    học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu
    bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?".
    Đêm đó, cậu bé đã viết bẩy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm
    chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết.
    Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng
    200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy
    cho ngựa.
    Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo. Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài
    làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của
    thầy "Đến gặp tôi sau giờ học".
    Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
    - Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?
    - Em đã hoạch định một việ mà em không thể làm được. Ước mơ của em
    không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình
    không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ
    nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại
    nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại
    bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm
    số của em. Rõ chưa?
    Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý
    kiến.
    -Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
    Nghe cha đáp, cậu bẻ liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo
    của mình
    - Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ
    của mình.
    Kể đến đây Monty dừng lại và hỏi tôi:
    - Bạn có biết bạn đang ngồi trong một trại ngựa rộng 200 mẫu của cậu bé
    trong câu chuyện mà tôi vừa kể không? Cách đây hai năm, vị thầy giáo đó
    đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến đây để cắm trại. Thế là thầy trò tôi
    nhận ra nhau. Cầm tay tôi, thầy nói :"Monty này, khi anh còn học với tôi, tôi
    đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm
    thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó" . Nghe thầy nói thế, tôi
    vội đáp "Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn
    những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo
    đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình"




    HẠNH PHÚC VÔ BIÊN

    Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung 1 phòng tại bệnh viện.
    Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày 1 tiếng để thông phổi. Giường ông
    ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng, người kia phải nằm suốt ngày.
    Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa
    công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
    Mỗi chiều khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian
    để tả cho người bạn cùng phòng nghe những gì ông thấy được ngòai cửa
    sổ. người kia, mỗi chiều lại chờ đợiđược sống traong cái khỏanh khắc 1
    tiếng đó-cái thời gian mà thế giớ của người đó mở ra sống động bởi những
    họat động và màu sắc bên ngòai.
    Cửa sổ nhìn ra 1 công viên với 1 cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giỡn
    trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình
    nhân tay trong tay nhau đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những
    cây cổ thụ sum suê tỏa bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành
    phố ẩn hiện.
    Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia
    có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình 1 bức tranh sống động.
    1 chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả 1 đòab diễu hành đi ngang qua.
    Du` ko nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy được trong
    tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
    Ngày và đêm trôi dần….
    1 sáng, khi mang nước đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện người đàn ông
    bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến
    mang ông đi. 1 ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến
    bên cạnh cửa sổ. Cô y ta đồng ý để ông được yên tĩnh 1 mình. Chậm chạp
    gắng sức, ông nhổm dậy bằng 2 cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngòai.
    Oâng căng thẳng nhìn ra cửa sổ.Đối diện ông chỉ là 1 bức tường xám xịt.
    Oâng hỏi cô y tá điều gì khiến người bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã
    mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng
    người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng ko thấy được bức tường
    nữa. Cô nói : “Nhưng ông ta muốn khuyến khích ông can đảm lên”.
    Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất
    chấp hòan cảnh riêng của mình. Nỗi khổ được chia sẻ sẽ vơi nửa, nhưng
    hạnh phúc được chia sẻ sẽ nhân đôi.

      Hôm nay: 19/4/2024, 12:58